Feeds:
Posts
Comments

Posts Tagged ‘yamashita tomohisa’

Heiretsu Ai

Author: Akachan@Ho!Takky

Summary: Câu chuyện xoay quanh bốn nhân vật, hai nam và hai nữ. Takizawa là bạn trai của Kamenashi, nhưng anh không tìm thấy nơi cô cái gọi là cảm giác của tình yêu. Họ cùng chơi thân với Akanishi, mà không biết rằng Akanishi cũng yêu Kamenashi. Mọi chuyện trở nên phức tạp khi Takizawa gặp Yamashita, người con gái đích thật của đời mình.

Disclaimer: Cả bốn nhân vật trong fanfic đều là người thật ngoài đời, họ cùng trực thuộc công ty Johnny Entertainment.

Pairings: Takizawa – Kamenashi, Takizawa – Yamashita, Akanishi – Kamenashi

Rating: NC-17

Category: Mature

Status: Ongoing

Note: Fanfic được viết lại từ fanvid của Hisano@Storythai, trong fanfic có một số chi tiết được chỉnh sửa và thêm thắt cho mạch truyện liền lạc hơn.

Takizawa ngước nhìn lên bầu trời xanh trong vắt. Những tia nắng vàng óng ánh xuyên qua bầu trời, xuyên qua cả những gợn sóng biển lăn tăn. Takizawa lòng trĩu đầy tâm sự. Anh chấp hai ngón tay cái và trỏ của hai bàn tay vào nhau thành hình chữ nhật, giơ lên cao. Cả bầu trời như nằm gọn trong đôi tay anh. Anh nghĩ về tất cả mọi chuyện đã xảy ra, tình cảm mà anh dành cho Yamashita, tự hỏi giờ này cô ấy đang ở đâu. Tất cả không ngoài hai chữ “Định mệnh”. Định mệnh đến … mà không ai lường trước được.

Takizawa, Akanishi và Kamenashi là ba người bạn hàng xóm thân thiết từ nhỏ. Thời thơ ấu của họ trôi qua trong tiếng cười khúc khích, những lần cùng nhau lên núi chơi, hay những lúc rượt nhau chạy trên đám cỏ xanh rì. Trong suy nghĩ non nót của cậu bé Takizawa, cuộc sống lúc nào cũng mang một màu hồng đẹp đẽ.

Trong bộ ba ấy, Takizawa lớn tuổi nhất, nên cả Akanishi và Kamenashi đều xem anh như người anh cả, không những thế, trong mắt họ, anh cũng là thần tượng, làm tấm gương để họ nôi theo. Năm nay Takizawa 20 tuổi, đang là sinh viên kinh tế ở một trường đại học danh giá của Tokyo. Thành tích học tập của anh khiến bạn bè đồng trang lứa phải ngưỡng mộ. Anh được nhận học bổng toàn phần của trường, ngoài ra anh còn được một công ty có uy tín mời về hợp tác. Akanishi và Kamenashi đều 18 tuổi, đang học lớp 12. Nếu cậu học sinh Akanishi khâm phục tài năng của Takizawa thì cô gái nhỏ Kamenashi cũng ngưỡng mộ anh, hơn thế nữa, cô còn dành cho anh một tình cảm đầu đời đầy mộng mơ. Nhưng Kamenashi lại dửng dưng không biết rằng cậu bạn cùng lớp Akanishi cũng yêu cô trong lặng lẽ.

Kamenashi là một cô gái xinh đẹp, sắc sảo và thông minh. Ngoài Takizawa và Akanishi, Kamenashi dường như không có bạn. Thế giới của cô tràn ngập hình ảnh của Takizawa, tràn ngập những mộng mơ, những hy vọng về một tình yêu nồng nàn có thể vực qua tất cả thử thách để cùng nhau sống hạnh phúc trọn đời trong ngôi nhà có thể nhìn ra biển. Takizawa cũng rất quý mến Kamenashi, tình cảm anh dành cho cô, không giống như anh dành cho Akanishi, tuy nhiên, anh mơ hồ nhận ra, nó vẫn chưa đủ để gọi là tình yêu. Anh biết, cái cảm giác tình yêu, phải như cảm giác mà Akanishi dành cho Kamenashi …

Rồi cái gì đến cũng phải đến. Cái ngày 13 tháng 11 năm 2005, ngày mà anh gặp được người con gái của cuộc đời anh. Hôm ấy, vì công ty có cuộc họp đột xuất, Takizawa phóng chiếc xe màu đỏ quen thuộc với tốc độ lớn mong mau chóng đến công ty. Anh vừa lái xe vừa nghĩ về bản kế hoạch lát nữa phải trình bày. Đèn giao thông bật tín hiệu dừng, anh vội thắng xe lại rồi liếc nhìn đồng hồ. Còn 5 phút nữa là vào họp. Anh lại nhìn lên đèn giao thông, cảm thấy 30 giây sao trôi qua chậm quá! Rồi anh nhìn về phía đường dành cho người đi bộ, một cô gái nhỏ nhắn đang đứng đấy. Trông gương mặt cô như trĩu đầy tâm sự. “Tại sao cô ấy không qua đường mà còn đứng đấy?” Anh vừa nghĩ và nhìn về đèn giao thông một lần nữa. Đèn bật sang màu xanh, anh vội vã cho xe chạy. Thình lình cô gái nhỏ bước xuống lòng đường, dường như cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh hoảng hốt đạp nhanh thắng, nhưng không kịp rồi. Tất cả những gì anh còn nhớ lúc ấy, là ánh mắt sửng sốt hoảng sợ của cô gái, và dường như anh vừa va phải cô. Anh mở cửa xe, chạy về phía cô gái đang nằm sóng soài. Cô gái chảy máu rất nhiều, và nằm bất tỉnh trên lòng đường. Anh vội vàng đưa cô vào bệnh viện.

Buổi họp hôm ấy đã được dời lại, nên anh không phải đến công ty nữa. Anh ngồi ngoài hành lang, hoang mang và lo lắng. Cô gái lạ ấy đang được cấp cứu. Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua. Trong đầu anh lúc ấy cứ nghĩ đến cái dáng vẻ bất thần của cô, nhớ lúc anh lái xe đưa cô vào bệnh viện, anh vừa lái vừa nhìn về phía cô xem cô có phản ứng gì không. Một tay anh cầm vô-lăng, tay kia anh nắm chặt lấy tay cô. Anh không biết tại sao lúc đó anh lại làm vậy, có vẻ như điều đó làm anh cảm thấy an tâm hơn. Cô gái ấy lúc đó nửa tỉnh nửa mê, cũng siết lấy bàn tay anh, miệng khẽ mỉm cười như trấn an anh vậy. Đó là cảm giác mơ hồ của anh lúc đó. Còn giờ đây, anh nhìn về phía phòng cấp cứu và thầm mong cô ấy không có chuyện gì.

Cuối cùng cô gái ấy cũng tỉnh lại. Bác sĩ nói sức khỏe của cô còn yếu, phải ở lại theo dõi một tuần. Trong thời gian ấy, ngày nào anh cũng đến thăm cô. Cô có vẻ mệt mỏi và đau vì vết thương ở đầu. Cô chẳng nói gì với anh, và khi anh trò chuyện với cô, cô cũng không phản ứng. Vụ tai nạn làm gương mặt cô tái xanh, nhợt nhạt. Nhưng anh vẫn nhận thấy cô là một cô gái xinh đẹp, nếu không muốn nói là rất đẹp. Đã nhiều lần anh toang hỏi cô sao hôm ấy lại qua đường lúc đèn xanh, nhưng nhìn gương mặt buồn buồn của cô, anh có cảm giác cô sẽ không trả lời, nên anh cũng thôi. Đến thăm cô, không nói gì anh cũng ngại, vậy nên anh cố bắt chuyện với cô. Nhưng không lần nào cô đáp lời anh cả. Anh có cảm giác cô vinh vào cớ đang mệt nên không trả lời. Nhưng anh biết cô vẫn nghe anh, vậy nên anh cứ huyên thuyên suốt. Anh kể cho cô nghe về bản thân anh, về chuyện học tập, làm việc, thậm chí cả chuyện anh không còn người thân, anh sống một mình, và anh có hai người bạn thân là Akanishin và Kamenashi. Anh kể chuyện, thỉnh thoảng lén nhìn về phía cô, thấy đôi mắt cô hấp háy, đôi khi cô cười nhẹ. Có một lần, một lần duy nhất, cô hỏi anh: “Kamenashi … là bạn gái của anh à?” Lúc đó anh có hơi bất ngờ, và anh thấy khó xử. Anh đã mong cô sẽ nói cái gì đó với anh, vậy mà khi cô hỏi anh, anh không biết phải trả lời thế nào. Rồi anh hít một hơi thật sâu, nhìn về phía cô, nói thật nhẹ nhàng: “Là bạn gái của tôi.” Anh thấy cô thoáng buồn, rồi cô trầm xuống. Cô nhìn xuống giường, hai tay nắm chặt vào nhau. Tim anh chợt nhói lên. Và rồi để phá tan bầu không khí nặng nề đó, anh xin phép ra về.

Chuông điện thoại reng lên, nhưng không có ai bắt máy. Kamenashi chán nản dập máy. Akanishi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?” Kamenashi buồn bã đáp lời: “Tớ không biết. Tớ đã cố điện cho Takky, nhưng anh ấy không bắt máy.” Akanishi vội vàng trấn an: “Không có việc gì đâu. Chắc là anh ấy đang bận …” Kamenashi cắt ngang lời nói của Akanishi: “Không, tớ biết không phải vậy …” Rồi cô nhìn xuống đất, nói trong nghẹn ngào: “Dạo này anh ấy lạ lắm … Tớ linh cảm … anh ấy đang giấu tớ chuyện gì.” Akanishi tiến lại gần Kamenashi, đặt nhẹ bàn tay lên vai cô, trấn an. Nhưng thật ra, trong lòng anh cũng tin những gì Kamenashi nghĩ không hẳn là vô căn cứ. Đã một tuần nay, Takizawa không liên lạc gì với hai người bọn họ. Takizawa có báo cho họ biết anh đã gây tai nạn, và cô gái kia đã tỉnh lại, nhưng sau lần đó, họ không còn liên lạc được với anh. Đã nhiều lần Kamenashi điện thoại rủ Takizawa đi chơi, nhưng anh đều nói anh bận, hoặc đang mệt, có khi anh không bắt máy. Akanishi nhiều lần để lại tin nhắn cho anh, nhưng anh không trả lời …

Takizawa cũng phát hiện dạo gần đây anh có nhiều thay đổi. Ngày trước anh hay cùng Akanishi và Kamenashi tụ tập tại nhà anh, rồi họ bày tiệc nhậu thâu đêm. Có khi họ la cà khấp các quán bar đến khuya lơ khuya lắc mới về. Mỗi khi anh có chuyện phiền phức trong công ty, anh lại đến quán bar nơi Akanishi làm thêm tâm sự. Akanishi là một cậu trai trầm tính, nhưng trước mặt Takizawa, cậu rất cởi mở. Và Akanishi chửng chạc hơn cái tuổi 18 của mình nhiều. Takizawa cũng biết tình cảm thầm lặng mà Akanishi dành cho Kamenashi, nhưng anh không thể làm gì hơn, khi Kamenashi đã bày tỏ rằng cô thích anh. Và họ đến với nhau một cách tự nhiên. Akanishi là người hiểu chuyện, dù trong lòng rất buồn, nhưng cậu không hề giận hờn gì. Cậu luôn khuyên Takizawa hãy đối xử tốt với Kamenashi, cũng như mỗi khi hai người bọn họ có chuyện giận hờn, Akanishi lại là người đứng ra hòa giải. Chính vì lẽ đó, Takizawa không thể nói với Akanishi rằng mình cảm thấy xao lòng trước một cô gái khác. Nhất là khi anh biết cô gái ấy vỏn vẹn một tuần. Anh chỉ biết cô ấy tên là Yamashita Tomohisa, năm nay 18 tuổi, đã nghỉ học, và hiện đang sống trong một căn hộ chung cư tồi tàn. Chấm hết. Thế nhưng anh vẫn bị cô ấy cuốn hút. Kamenashi là một cô gái có vẻ dữ dằn, không để ai bắt nạt mình, nhưng kỳ thực lại rất trẻ con và hay nhỏng nhẽo với anh. Còn Yamashita lại có vẻ trầm tính, chửng chạc. Anh bị cô ấy cuốn hút ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, và chỉ sau 7 ngày tiếp xúc, anh nhận ra, dường như anh đã phải lòng cô.

Đúng lúc ấy thì bệnh viên gọi cho anh, nói rằng Yamashita đang làm thủ tục xuất viện. Anh tức tốc chạy đến bệnh viện, nhưng Yamashita đã đi tự lúc nào. Xem hồ sơ nhập viện, anh thấy một số thông tin về cô, và biết được địa chỉ nơi cô ở. Và sau nhiều lần đắn đo, 3 ngày sau khi Yamashita xuất viện, anh quyết định mua tặng cô một bó hoa, nhờ người ta mang đến nhà cô.

Yamashita ngồi xuống sàn, mở nắp tô mì ăn liền ra. Cô chán chường nhìn những sợi mì khô khốc. Cô mím chặt môi, rồi lấy đũa gấp mì ăn. Cô không thể nhịn đói, cô phải ăn lấy sức để còn kiếm việc. Một tuần nằm viện đã làm cô mất việc làm. Nhà của cô ở tận dưới quê, rất nghèo khổ. Cha mẹ làm quanh năm vẫn không đủ ăn. Cha cô rất thương cô, nhưng năm cô lên 10, cha bị một cơn bạo bệnh và qua đời, để lại gia đình 6 miệng ăn. Từ đó, mẹ cô lại làm lụng vất vả hơn, cô cũng phụ việc đồng án với mẹ. Cuối cùng cô quyết định nghỉ học, lên Tokyo tìm việc, gửi tiền về lo cho các em ăn học. Cực khổ mấy cô cũng chịu được, mỗi ngày cô làm việc hơn 12 tiếng, làm một lúc nhiều công việc, nhưng giá cả sinh hoạt đắt đỏ, tiền thuê nhà quá cao, nên dù cô chắt chiu dành dùm, cô vẫn không dư dả là bao. Đúng lúc cô đang căng óc ra suy nghĩ làm sao có tiền để trả cho chủ nhà, thì cô lại bị xe đụng. Cô cảm thấy choáng váng, và trong lúc mơ màng, cô có cảm giác ai đó nhấc bổng cô lên. Một bàn tay rắn chắc ôm lấy cô, cho cô cảm giác ấm áp đến lạ lùng. Cô cố gắng nhướng mắt lên nhìn, nhưng cô lại chìm vào giấc ngủ. Cô chỉ kịp nhận ra một người con trai nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt buồn nhìn cô đầy lo lắng, và vì vậy, cô gắng mỉm cười như muốn nói cô không sao. Khi cô tỉnh lại, cô thấy mình trong căn phòng trắng toát. Người ta nói với cô rằng cô bị xe đụng, và người gây ra tại nạn là một chàng thanh niên tử tế. Anh ta đã trả tiền viện phí cho cô, và cô phải ở lại theo dõi. Cô cảm thấy đau đau nơi đầu. Và cô lo lắng không biết lấy đâu ra tiền gửi về quê. Còn cuộc sống của cô sau này sẽ ra sao khi mà giờ cô không còn đủ sức để đi làm. Nhưng mỗi khi người thanh niên đó đến thăm cô, mọi cảm giác bất an dường như tan biến. Anh đều đặn đến thăm cô vào mỗi buổi chiều, khi mà trời vừa tắt nắng. Mỗi lần anh đến, anh đều kể cho cô nghe rất nhiều chuyện. Cô không biết phải nói gì với anh. Nên cô chỉ im lặng lắng nghe. Những chuyện anh kể không đầu không đuôi. Chuyện cười của anh, anh kể xong thì phì cười, rồi anh nhìn cô. Cô đau lắm nên ráng nhịn cười. Không thấy cô cười, anh có vẻ lung túng. Rồi anh kể cho cô nghe cuộc sống tự lập của anh, về những người bạn của anh từ thời thơ ấu. Cô nghe anh kể về một cô gái tên là Kamenashi, và tim cô chợt nhói đau. Cô không hiểu tại sao cô lại có cảm giác ganh tị với Kamenashi, một người cô không hề biết mặt. Và rồi cô hỏi Kamenashi là ai, cô hy vọng Takizawa sẽ nói rằng đó là một người bạn của anh, nhưng rồi Takizawa lại cho cô biết, Kamenashi là bạn gái của anh. Cô nhìn xuống đất, cố nén để nước mắt không tuôn rơi. Cô đã hỏi anh, đã hy vọng, và rồi thất vọng. Người con trai trước mắt không dành cho cô, anh đã thuộc về một người con gái khác. Cảm giác khó chịu ấy làm đầu cô như muốn vỡ tung, cô cảm thấy xấu hổ vì những ý nghĩ của mình. Và cô quyết định xuất viện. Giờ ngồi ở nhà, cô lại thấy nhớ anh vô hạn, cô ước gì mình được gặp lại anh. Chợt có tiếng chuông cửa, cô vội ra mở cửa. Một người giao hoa đem đến cho cô một bó hồng màu cam dịu mắt. Một bó hoa, đối với cô đó là sự xa xỉ. Cô phải làm bao nhiêu việc mới có đủ tiền mua một bó hoa đây? Nhưng trong giờ phút này, cô cảm thấy tim mình đập mạnh, linh cảm cho cô biết người tặng hoa là Takizawa. Sau khi chào người giao hoa, cô đóng chặt cửa lại, đặt hoa xuống bàn, rồi mở tấm thiệp gửi kèm theo. Trong đó vỏn vẹn có mấy dòng: ” Xin lỗi vì đã làm phiền em … Tôi chỉ muốn em hiểu tình cảm của tôi. Mong em chấp nhận.” Yamashita gấp tấm thiệp lại. Cô cảm thấy nghẹn ngào. Cô cầm lấy điện thoại và gọi cho anh. Đầu dây bên kia bắt máy. Giọng nói quen thuộc vang lên: “Moshi moshi (Alô)” Cô vội vàng dập máy. Sao thế này? Cô đã định điện thoại để cảm ơn anh về bó hoa, và còn vì, cô cảm thấy nhớ giọng nói của. Vậy mà khi anh bắt máy, cô lại thấy sợ. Cô sợ người con trai ấy sẽ biến mất trước mặt cô, cô sợ anh không thật lòng với cô. Và … anh đã có bạn gái rồi …

Takizawa mở màn cửa sổ, bầu trời đêm ở Tokyo đẹp đến nao lòng. Căn hộ cao cấp nơi anh đang sống nhìn ra bên ngoài là tháp Tokyo sừng sửng. Anh đưa ly rượu lên và uống một ngụm. Chợt có tiếng điện thoại. Anh bắt máy. Đầu dây bên kia im lặng. Chỉ có tiếng thở nhẹ. Anh biết, là Yamashita. Nhưng anh cũng không biết phải nói gì. Và khi anh định mở lời trước, thì Yamashita đã dập máy. Anh nhớ lại lúc chiều khi anh đến bệnh viện, bác sĩ cho biết kết quả tai nạn của Yamashita:”Mặc dù bệnh nhân không bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng tai nạn đã làm ảnh hưởng đến não. Bệnh nhân cần được chăm sóc kỹ.” … Nghĩ đến đây thì anh vùng đứng dậy, chạy ra ngoài đường. Anh vừa chạy vừa nghĩ đến Yamashita. Anh nhớ chiều nay khi đến bệnh viện, biết cô vừa đi, anh vội đuổi theo. Anh gặp cô đang kéo cái vali nặng trịt trên đường, vết thương chưa kịp lành làm cô đau nhói. Khi anh chạy đến bảo cô quay về bệnh viện, cô đã từ chối và nói với anh rằng: “Đừng lo lắng cho tôi. Nếu đó chỉ là thương hại hay trách nhiệm … không cần đâu. Xin anh hãy đi đi, tôi không cần gì cả.” Anh đau nhói cả tim khi nghĩ lại những lời Yamashita nói. Chạy đến công viên thì anh dừng lại, và rồi anh khụy xuống. Anh thở hổn hễn và tuyệt vọng không biết phải tìm Yamashita ở đâu. Chạy đến nơi cô ở trọ, chủ nhà cho biết cô vừa trả nhà. Trời mùa đông lạnh buốt, cô đi đâu khi vết thương vẫn chưa lành. Anh vừa thở dốc vừa gọi tên cô. Anh gọi: “Tomohisa! Tomihisa!” Đây là lần đầu tiên anh dám gọi thẳng tên cô, trước đây anh chỉ gọi cô bằng họ. Anh không ngờ rằng Yamashita cũng đang ngồi gần đó. Cô đang không biết phải đi đâu. Cô nghe như có ai đó đang gọi tên mình. Là anh, là anh phải không? Cô nhìn quanh quất. Vừa đúng lúc anh nhìn về phía cô. Hai mắt chạm nhau. Yamashita nheo nheo đôi mắt. Những giọt nước mắt nóng hổi đang trực trào tuôn rơi. Cô nhìn thật kỹ để chắc rằng đó không phải là giấc mơ. Còn Takizawa, anh không kịp nghĩ nhiều. Anh chỉ biết chạy thật nhanh về phía cô và ôm chặt cô vào lòng. Anh sợ rằng nếu buông cô ra, cô sẽ lại bỏ đi. Anh nói rằng anh rất yêu cô. Và mặc cho việc anh siết chặt cô làm cô đau, cô cũng không than trách một lời. Cô cứ đừng đấy và khóc thật nhiều. Nước mắt của cô chảy dài trên má. Cô nấc lên nghẹn ngào. Và rồi … chuyện gì đến cũng đến. Trong đêm trăng đầy mây che kín ấy, anh đã đưa cô về nhà anh. Rồi họ hôn nhau, những nụ hôn nồng cháy. Anh từ từ cởi áo ra, rồi anh nằm đè lên người cô. Sau một thoáng lưỡng lự, cô đặt mình xuống giường, nhẹ nhàng và dịu dàng để anh cởi hết mọi thứ trên người. Anh hôn cô thật nhiều, và trong bóng tối sờ soạn ấy, anh nghe có tiếng chuông điện thoại reo lên như xé lòng. Nhưng anh mặc kệ, giờ phút này, anh chỉ còn nghĩ đến một việc duy nhất. Rằng anh rất yêu Yamashita.

Cuộc gọi ấy là của Kamenashi. Cô lại gọi cho anh. Sau gần hai tuần không liên lạc, ngồi một mình trong phòng, cô quyết định gọi cho Takizawa dù bây giờ trời đã chập choạng tối. Cô hy vọng anh sẽ không phiền khi bị cô phá giấc ngủ. Cô muốn rủ anh đi xem lễ hội pháo hoa. Nhưng mặc cho chuông đổ liên tục, anh vẫn không bắt máy. Kamenashi tuyệt vọng dập máy. Cô nhìn về phía bàn học, nơi đặt khung hình chụp chuyến đi chơi biển của cô, Takizawa và Akanishi. Chuyện như vừa xảy ra hôm qua. Cô nói với anh rằng cô yêu anh, rằng anh có muốn làm bạn trai của cô không. Cô nhìn ấy không rời một giây, và khi anh mỉm cười gật đầu, cô đã vui suớng muốn phát thét lên, cô ôm chầm lấy anh trong niềm hân hoan hạnh phúc. Vậy mà giờ đây, anh không thèm liên lạc với cô. Cô có linh cảm, lúc này anh đang ở cạnh một người con gái khác. Cô không biết rằng, ở một nơi khác, trong quán bar, Akanishi cũng bật nắp điện thoại. Hình nền điện thoại là cậu chụp chung với Kamenashi. Cô tựa nhẹ đầu vào vai cậu. Akanishi thở dài rồi đóng nắp điện lại. Anh gục đầu xuống bàn, không biết phải làm gì.

Yamashita vừa tắm xong. Khi cô vào phòng, thấy Takizawa cũng đã thay xong bộ yukata. Anh đang nằm đó, có vẻ bâng khuâng. Cô biết anh đang nghĩ về Kamenashi. Nhưng cô không ghen, cô biết, mình là kẻ thứ ba. Takizawa quay lại, thấy Yamshita nhìn mình, anh vội nằm nép sang một bên. Vừa lúc ấy lễ hội pháo hoa cũng bắt đầu. Yamashita nghe loạt pháo hoa đầu tiên vang lên. Bầu trời tối mịt chợt sáng bừng lên. Hàng ngàn bông hoa pháo lóe sang trên bầu trời. Yamashita không thể nghĩ thêm điều gì nữa. Cô nằm phục xuống, trong vòng tay yêu thương của Takizawa. Cảm giác hạnh phúc và an toàn tràn về quanh cô, xua tan mọi suy nghĩ lo lắng của cô. Cô cũng choàng tay siết chặt lấy Takizawa. Cô muốn giấy phút này lắng đọng mãi mãi, cô cứ nằm cạnh anh như thế, mãi mãi không rời xa.

Cách đây khá xa, Akanishi đang ngồi bên bở đê. Trời lạnh buốt. Akanishi cũng không có tâm trạng ngắm pháo hoa. Vì bên cạnh cậu không có Kamenashi. Cậu đâu ngờ rằng Kamenashi cũng đang ở bở đê cách đó 100m. Cô nằm dài trên bãi cỏ, ngước nhìn những bông pháo hoa chợt sáng lên rồi vụt tắt. Hai người bọn họ không hay biết họ đang ở rất gần nhau. Nếu không, có lẽ họ đã không cảm thấy cô đơn và trống vắng như vậy. Như một vòng tròn luẩn quẩn, Akanishi nghĩ về Kamenashi, Kamenashi nghĩ tới Takizawa, còn Takizawa đang nằm cạnh người con gái mà anh yêu, nhưng trong lòng lại cảm thấy ray rức với Kamenashi. Cứ như vậy, họ thức trắng đêm không ngủ. Đến khi ánh bình minh vừa ló dạng, Akanishi quay về thay đồ đi học, thì Kamenashi vẫn còn ngồi đấy. Rồi cô lại buông người nằm xuống bãi cỏ, tiếng thở dài hắt ra. Akanhishi đến lớp nhưng không thấy Kamenashi đi học. Cậu biết cô buồn vì chuyện của Takizawa, cậu trách bản thân không thể làm gì cho cô. Sau một đêm dài suy nghĩ, Kamenashi quyết định đến nhà tìm Takizawa. Cô lưỡng lự đứng trước cửa nhà anh một hồi lâu. Cuối cùng cô quyết định không bấm chuông mà dùng chìa khóa Takizawa đặt thêm một cái cho cô để vào nhà. Khi cô tra chìa vào ổ, một cảm giác kỳ lạ mơ hồ ập đến. Cô từ từ tiến vào phòng ngủ. Và cô phủ phàng nhìn thấy một cô gái lạ đang ngồi duới sàn, chỗ đáng lý phải dành cho cô.

Ngày 24 tháng 11 năm 2005, tức là 11 ngày sau hôm xe của Takizawa đụng phải Yamashita. 11 ngày tuy ngắn ngủi, nhưng 11 ngày đó đã chiến thắng 11 năm hồi ức mà Takizawa và Kamenashi đã cùng trải qua. 11 năm không đủ để Kamenashi kéo anh về với mình. Và 11 ngày đã khiến Kamenashi đánh mất anh mãi mãi.

Bạn là gì? Có phải là khi thấy bạn đau, mình cũng đau không? Sau cái hôm pháo hoa ấy, Kamenashi đã gặp chuyện gì? Sao cô ấy không đi học? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập xuất hiện trong đầu Akanishi. Cậu tựa đầu xuống bàn, mắt hướng về phía trái bóng rỗ. Việc Kamenashi nghỉ học làm náo động cả lớp. Mọi người bàn tán xem có chuyện gì xảy ra. Trong lớp, Kamenashi chỉ chơi thân với Akanishi, nên mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cậu. Nhưng giờ phút này, cậu chẳng còn tâm trí nào để ý những chuyện đó. Giờ ra chơi, cậu đứng ngoài hành lang, tựa lưng vào tường, nhìn qua ô cửa sổ của lớp học và nghĩ về Kamenashi. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với Kamenashi vào ngày hôm qua. Kamenashi vẫn còn buồn và quan tâm rất nhìêu đến Takizawa, dù cô nghĩ anh đã thay lòng. Akanishi không muốn nhìn thấy Kamenashi đau khổ, nên khuyên cô hãy quên Takizawa đi. Câu nói đó làm Kamenashi tức giận. Cô gằng giọng: “Cậu biết làm sao là tốt cho tớ à? Cậu chỉ là bạn thời thơ ấu của tớ thôi. Đừng làm như cậu hiểu rõ tớ vậy!” Nghĩ đến đây, Akanishi thấy cay cay nơi sống mũi.

Trời đã sập tối nhưng Kamenashi vẫn lang thang ngoài phố. Cô bước xuống những bậc thang, tức mình đá phăng một bịt rác đang nằm trơ trọi bên gốc đường. Kame nhớ lại lúc cô thấy Yamashita trong nhà Takizawa. Yamashita đang ngồi duới sàn, cạnh chiếc giuờng quen thuộc mà thỉnh thoảng cô hay qua đêm tại đó. Chiếc giường đó là của cô, tại sao người con gái ấy lại nằm lên? Vừa lúc cô định thét lên hai tiếng “Tại sao” thì Takizawa bước ra từ phòng tắm. Anh lộ vẻ bất ngờ khi thấy Kame đang đứng đó. Kamenashi giận rung lên, cô quay người bỏ chạy, cố tránh cho Takizawa không thấy những giọt nước mắt trựt tuôn trào.Takizawa gọi với theo “Kazuya…” nhưng cô đã khuất dạng sau những lùm cây xanh rì.

Và rồi cô cứ đi mãi, không biết đã đi qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu góc phố. Cô mua mấy lon bia, uống rồi quăng lon lóc. Chuyện ban sáng làm cô khó chịu, cô như cái xác không hồn đi loạng choạng trong màn đêm. Bất chợt cô va phải một đám thiếu nữ ăn mặc diêm dúa đang đi hướng ngược lại. Một đứa có vẻ như là đàn chị quát tháo cô, cô cũng kênh kiệu đám lời. Tức mình, cả đám vây quanh đánh cô. Cô giơ tay chống đỡ. Vừa lúc đó, Akanishi cùng đám bạn cũng đang lang thang trên phố. Tan học rồi không biết làm gì, Akanishi rảo bước theo đám bạn đi lòng vòng. Vừa đi cậu vừa nghĩ đến Kamenashi. Bỗng anh ghê cậu bạn Hayami reo lên: “Kamenashi kìa!” Cậu vội nhìn theo hướng tay chỉ của Hayami, điếng hồn khi nhìn thấy Kamenashi bị một đám con gái vậy đánh. Cậu bước vội về phía ấy, giữ chặt tay con nhỏ thủ lĩnh đang toang đánh Kamenashi. Cả bọn ngạc nhiên quay lại nhìn cậu, trong đó có cả cô. Cô bị đánh đau, và đau hơn là cô đã để cậu nhìn thấy bộ dạng thất bại của cô lúc này. Vừa hay bọn con trai lớp cô cũng chạy ào tới. Thấy vậy, lũ con gái mới chịu bỏ đi, sau khi nén lại mấy câu chửi. Akanshi đỡ Kamenashi đứng dậy, nhưng cô gạt tay anh ra. Cô bảo cô có thể tự đứng được. Rồi cô quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh mắt tò mò của đám bạn học. Thấy vậy, đám bạn vội vàng từ biệt Akanishi rồi rút lui nhanh chóng.

Suốt đêm hôm ấy Kamenashi không nói gì. Cô ngồi ở bậc tam cấp, tựa lưng vào song cửa, mắt nhìn xa xăm. Akanishi cứ đứng đấy, nhìn gương mặt sưng tím của Kamenashi mà lòng đau nhói. Cậu tự trách mình không thể làm gì giúp cô, cả một lời an ủi cũng không biết thế nào. Còn Kamenashi, cô cứ ngồi như vậy, thật lâu, thật lâu, đôi mắt rươm rướm khi nghĩ về Takizawa.

Akanishi đến gặp Takizawa sau khi từ biệt Kamenashi. Cậu cũng thấy Yamashita trong phòng. Cô có vẻ ngại ngùng khi có quá nhiều người lần lượt đến rồi đi. Suốt buổi cô chỉ ngồi nhìn xuống sàn nhà, như thể ở đó có ẩn chứa điều bí mật gì. Akanishi cũng muờng tượng được chuyện gì đang xảy ra. Cậu xin phép Yamashita ra ngoài nói chuyện với Takizawa một lúc. Khi chỉ còn lại hai người, Akanishi chất vấn: “Anh biết tình cảm cô ấy dành cho anh mà?! Tại sao anh lại nói như vậy … Anh không biết vậy là đau lắm ư?..” Takizawa im lặng không nói gì. Cuối cùng, anh có nói một cậu. Anh nhìn xuống mặt đường và hỏi: “Cậu yêu cô ấy à?” Rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt Akanishi. Bắt gặp cái nhìn như thấu cả tim can ấy, Akanishi định phủ nhận, nhưng không sao mở lời. Rồi cậu quay lưng bỏ đi, để lại Takizawa đứng đấy một mình, lòng ngổn ngang tâm sự.

Mây đen che khuất bóng trăng, giống như trong lòng của bốn người ấy đều có vật cản. Ngày dài mấy cũng hết, một ngày mới lại bắt đầu. Akanishi đinh ninh hôm nay Kamenashi lại nghỉ học, vậy nên cậu vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô từ từ tiến vào lớp. Cô cố làm ra vẻ dửng dưng không có gì, nhưng Akanishi biết, từ tận đáy lòng cô đang đau lắm. Vậy nên khi hai người hẹn nhau ngoài sân bóng, Kamenashi vẫn đứng tựa người vào cầu môn, từ đầu đến cuối vẫn không nói câu nào với Akanishi. Còn Akanishi, cậu cũng im lặng nhìn cô. Cuối giờ học, Kamenashi lửng thửng ra về thì đã thấy Akanishi đứng đợi từ lúc nào. Cậu đến chỗ Kame và đề nghị: “Để tới đưa cậu về nhà…”

Họ đi cạnh nhau nhưng không ai nói được lời nào. Trăng lên, thanh bình và dịu dàng. Gió thổi nhẹ làm Kamenashi cũng thấy tâm hồn thanh thản vơi đi muộn phiền. Cô cười nhẹ, và Akanishi vì vậy cũng thấy vui lấy. Họ cứ rảo bước bên nhau như thế. Akanishi thầm mong con đường sẽ kéo dài vô tận, để cậu được sóng đôi với Kamenashi như thế này mãi.Nhưng khoảng cách từ trường đến nhà Kamenashi cứ từ từ rút ngắn lại, và khi họ sắp sửa đến nhà thì Kamenashi cũng vừa thoáng thấy Takizawa. Cô sửng lại, có vẻ lúng túng. Akanishi cũng vừa kịp trông thấy Takizawa. Anh từ từ tiến lại phía hai người. Akanishi vội vàng từ giã để họ nói chuyện riêng. Takizawa nói: “Anh xin lỗi vì đã giả vờ như không biết tình cảm của em … Anh biết là nó đau lắm … nhưng anh phải làm vậy … anh không muốn lừa dối bản thân mình … Anh …” Kamenashi cắt lời anh: “Đủ rồi … Em hiểu mà … Em chỉ có thể làm em gái của anh thôi …” Takizawa im lặng. Anh không biết mình phải nói gì. Kamenashi cũng ngoảnh mặt bỏ vào trong nhà.

Takizawa trở về nhà và đau khổ nghĩ về Yamashita. Hôm qua, sau khi Akanishi ra về, anh quay trở về nhà thì Yamashita đã thu xếp hành lý xong. Cô nói: “ … Em nghĩ là chúng ta nên xa nhau 1 thời gian …” Takizawa biết giờ này có níu kéo cũng không làm được gì, nên anh gật đầu đồng ý. Anh tiễn ra cổng. Yamashita ngoắt một chiếc taxi đang đậu gần đó, lên xe. Khi xe vừa chuyển bánh, cô chợt quay lại, nhìn Takizawa qua tấm kính xe. Hai người cứ nhìn nhau như thế, cho đến khi chiếc xe taxi khuất dạng. Một giọt nước mắt lăng dài trên má Takizawa. Lúc ấy, cũng có một người nữa đang khóc. Đó là Akanishi. Hai người con trai, khóc vì hai người con gái mà mình yêu thương.

Ngày 29 tháng 12 năm 2006, 16 ngày sau cái ngày định mệnh ấy … Yamashita đã tìm được chỗ trọ mới, thoáng đãng sạch sẽ hơn chỗ cũ, nhưng tiếng xe lửa cứ xập xình, xập xình. Yamashita không bận tâm nhiều vì đìêu ấy, đã năm ngày trôi qua … Cô đã rời xa Takizawa đã năm ngày, thế mà cô cứ tưởng đã năm mùa đông rồi. Cô cứ bật nắp điện thoại, nhiều lần muốn gọi cho anh, nhưng rồi cô lại đóng điện thoại lại. Cô biết, chỉ cần cô nghe thấy tiếng anh, cô sẽ lại tìm anh, ngã vào người anh mà mãi mãi không thể rứt ra được.

Chỉ khi mất đi một vật, ta mới phát hiện vật đó quan trọng với ta đến dường nào. Kamenashi cũng vậy. Chỉ đến khi Akanishi không xuất hiện, cô mới phát hiện sự trống trãi trong tâm hồn mình. Giáo viên ngạc nhiên tại sao hôm nay Akanishi nghỉ học. Kamenashi quay xuống chỗ Akanishi hay ngồi, phát hiện chỗ ấy giờ chỉ còn trơ lại một chiếc bàn. Cô nhớ lại đêm Akanishi đưa cô về nhà và họ đã gặp Takizawa. Lúc ấy Akanishi có vẻ buồn. Cô biết cô làm tổn thương Akanishi. Cô thầm nghĩ: “Tớ đã liên lụy đến cậu … Xin lỗi đã làm cậu lo lắng.”

Giờ nghỉ trưa, Takizawa chán chường đi lang thang qua các con phố. Anh không muốn về công ty giờ này. Nếu anh biết Yamashita cũng đang đi trên con đường này, liệu anh sẽ làm gì? Hai người đang ở rất gần nhau mà như xa cách nghìn trùng. Anh không nhìn thấy cô. Còn cô, cô loáng thoáng thấy một bóng hình quen thuộc. Như một phản xạ tự nhiên, cô đuổi theo, khi anh rẽ phải, cô hoảng hốt chạy nhanh hơn. Nhưng khi cô rẽ theo anh thì anh đã không còn ở đó. Cô thở dài tiếc nuối rồi quay đi.

Mặt trời từ từ lặn sau đỉnh núi. Kamenashi đứng trên cầu nhìn ánh hoàng hôn, nhớ lại những kỷ niệm cùng trải qua với Akanshi. Giờ này cô mới cảm thấy trân trọng những ngày tháng có Akanishi bên cạnh, nhưng đã quá muộn. Cô bước chân vào một quán rượu ven đường, và tại đây cô tình cờ chạm mặt Yamashita … Yamashita cũng rất bất ngờ vì cuộc gặp mặt không hẹn trước này. Cô có vẻ khó xử, chỉ biết chôn chân đứng một chỗ. Họ có nói với nhau vài câu xã giao, rồi Kamenashi nói với Yamashita: “Đừng lo … Đó chỉ là tình cảm đơn phương của tôi thôi … và nó đã kết thúc … kể từ ngày cô bước vào cuộc đời anh ấy.”

Akanishi đến quán bar nơi cậu làm thêm và chủ quán đã nói chuyện với cậu. Họ nói đủ thứ sự đời, và cuối cùng chủ quán hỏi: “Chẳng còn bao lâu nữa là đến ngày tốt nghiệp rồi … cậu định cự để mặc như vậy sao? Akanishi …” Cậu chống tay lên bàn, im lặng.

Ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ, nơi có những vệt sáng của pháo hoa, Takizawa nhớ lại cái đêm ngọt ngào mà anh và Yamashita đã cùng có. Anh ngồi như vậy đến khi trời tờ mờ sang thì anh thay đồ đi làm. Trước khi đến công ty, anh ghé qua chỗ ở mới của Yamashita. Anh biết cô đã dọn đến đây, nhưng anh không có can đảm lên đó tìm cô. Anh đứng đó, nhìn về phía cầu thang sơn đỏ dẫn lên phòng cô. Anh nép người sang một bên, tựa lưng vào tường thở dài. Anh ngước mặt lên cao, cố tránh cho nước mắt chảy ra. Anh không biết rằng thật ra Yamashita cũng đến trước nhà anh, cũng đứng từ xa nhìn về cái căn nhà mà cô đã ở lại một đêm đó.

Đêm khuya, Kame chong đèn ngồi học bài, chợt cô nhìn thấy tấm ảnh chụp cô và Akanishi đang đùa giỡn với nhau. Tấm ảnh làm cô nhớ lại lúc cô đến quán bar tìm Akanishi sau khi tan học vì lo lắng việc cậu không đến trường. Kamenashi đau lòng khi nhớ lại những lời Akanishi nói: “Vì tớ là bạn của cậu từ nhỏ … Vậy nên cậu lo cho tớ ư? … Nếu chỉ có vậy … cậu không cần phải làm thế … không tại sao cả nhưng mà đau lắm …” Kamenashi cố chống chế vài lời, những lời mà giờ nghĩ lại cô thấy mình thật vô tâm. Và Akanishi đã nói rằng: “Cậu không hiểu sao!? Tớ yêu cậu …. Lúc nào tớ yêu cậu mà …” Nghĩ đến đây, Kamenashi ôm mặt khóc.

Yamashita cuối cùng đã quyết định gửi cho một lá thư Takizawa. Khi anh mở hòm thư ra, anh đã thấy nó nằm lặng lẽ trong một góc tối. “Có thể là đã quá trễ … Nhưng em muốn cho anh biết tất cả … Vì em sợ mình sẽ bị tổn thương … nên em luôn lẩn trốn … Nhưng dù em ở nơi đâu … em không thể dối lòng … Em yêu anh … Dù em có thể đau khổ hay tổn thương nhiều hơn … Em không quan tâm … Liệu em có thể có một cơ hội không …”

Thành phố đã lên đèn. Đêm Tokyo vẫn huyền diệu. Takizawa chỉ biết chạy, chạy và chạy. Đọc xong lá thư, anh quyết định chạy đến nhà tìm Yamashita. Anh sợ Yamashita lại bỏ đi, anh hứa với lòng là sẽ không bao giờ để Yamashita rời xa anh nữa. Anh không biết là, Yamashita cũng đang đợi anh, cô cứ nhìn vào điện thoại, hy vọng anh sẽ gọi cho cô. Nhưng anh đã không gọi. Vì anh đang chạy đến nhà cô đây. Hơn lúc nào hết, bây giờ anh rất cần cô. Anh sẽ bỏ mặc tất cả chỉ để được ở bên cô. Những bước chân của anh chậm dần, chậm dần. Anh dừng lại, thở hỗn hễnh. Chợt anh nghe có tiếng bước chân ngập ngừng tiếng về phía anh. Anh ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Là cô. Là mùi hương anh đã từng ngửi vào đêm pháo hoa ấy …

“Anh sẽ không làm em khóc … Anh hứa!”, Takizawa nói với ánh dương nơi bãi biển. Yamashita thẹn thùng nhìn anh cười hạnh phúc. Anh cũng cười. Tiếng sóng biển rì rào như chia vui cùng họ. Họ nắm chặt tay nhau, hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Jin ngồi hát 1 mình và nhìn hình Kame … Đột nhiên, chuông cửa reo lên … Có ai đó bước vào … “Chúng ta … không quá trễ chứ? Akanishi …”

… Bốn năm sau, Kamenashi dọn về sống chung với Akanishi. Vòng tròn tình ái đến đây là kết thúc.

Happy ending ^0^

Read Full Post »