41.
Takizawa vội hỏi:
“Em đi đâu cả ngày hôm nay vậy. Anh điện thoại…”
Câu nói của Takizawa bị cắt đứt đột ngột. Uchi đã khoá môi anh. Cậu vồ vập hôn lấy anh. Bất ngờ, Takizawa lơi ra. Anh muốn hỏi Uchi đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng Uchi không cho anh hỏi. Cậu đẩy anh lên ghế, làm anh đánh rơi cả điện thoại. Cậu đè lên người anh, ngấu nghiến hôn lấy anh. Takizawa dứt ra:
“Người em ướt hết rồi! Thay đồ trước đã!”
Uchi đáp vội:
“Không cần đâu!”
Rồi áp hai bàn tay ướt lạnh vào má Takizawa, dùng ánh mắt đau đớn nhìn gương mặt hoang mang của anh, rồi nhắm mắt lại, và hôn. Nụ hôn của Uchi lẫn trong nước bọt, trong vị mát lành của mưa hè. Quần áo cậu xộc xệch. Người cậu lạnh toát. Hôm nay Takizawa đã gọi điện nhiều lần để tìm Uchi mà cậu không bắt máy khiến anh rất lo. Vừa nãy mở cửa ra, nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của Uchi lại càng lo hơn. Nhưng bây giờ thì anh chẳng còn biết gì ngoài việc chìu theo Uchi. Uchi trước nay luôn ở thế bị động, chỉ có lần về quê là chủ động được một chút. Nói thật, anh rất thích Uchi như lúc này. Điều đó càng chứng tỏ Uchi yêu anh. Tay anh vịn nhẹ lên hông Uchi, bắt đầu đáp lại nụ hôn cháy bỏng ấy. Lưỡi hai người vờn qua nhau, nuốt chửng lấy nhau. Uchi nhắm chặt đôi mắt để tận hưởng cảm giác khi đầu lưỡi hai người nhịp nhàng, hòa quyện. Uchi nhớ từng nghe đâu đó rằng, khi hôn, người ta nhắm mắt, vì để tận hưởng những giác quan còn lại mà mắt thường không thể cảm nhận được. Đó là mùi vị của người mình yêu hòa vào mình làm một, là mùi nước mưa hòa với hương Lavender độc tôn của Takizawa. Thứ mùi hương quyến rũ mà Uchi đọc được trên một tài liệu rằng ở mỗi một da thịt khác nhau, tinh dầu ấy sẽ cho ra một hương thơm khác nhau. Đây là mùi của riêng Takizawa. Đó còn là tiếng thở dồn dập đầy đam mê của hai thể xác, tiếng thở nhuốm đầy nhục dục. Và kia nữa, làn da chạm vào nhau đến đê mê. Uchi trộm nghĩ, khi nhắm mắt lại, hôn Takizawa, cậu tận hưởng được hết giây phút ngọt lịm, nuốt lấy từng cảm xúc thăng hoa, khóa kéo trái tim lại và cất mãi nó trong miền thương nhớ. Uchi lơi tay khỏi gò má của Takizawa, rời xuống vai, xuống thấp hơn rồi cởi lớp áo lúc này cũng đã thấm nước mưa của Takizawa. Takizawa để mặc Uchi xoay sở, vẫn ngấu nghiến hôn Uchi. Khi tay Uchi luồn vào trong anh và bắt đầu những động tác kích dục, anh bật dậy, tuột phăng quần của Uchi xuống và đi vào trong. Uchi mặt mày đỏ gau vì đau, hai tay bíu chặt ghế, ngửa cổ thở hổn hển. Takizawa đỡ Uchi bật dậy, nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng và hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó nhấc bổng Uchi lên lên chiếc ghế đẩu. Uchi ngồi trên anh, hai chân không chạm đất. Anh nói:
“Hay là dừng lại, đợi anh lấy gel…”
Uchi lắc đầu:
“Không cần đâu!”
Takizawa ngần ngừ:
“Anh sợ em chịu không nổi…”
Uchi mở mắt, dùng tay lay cái đó của Takizawa.
“Em chịu được mà…”
Takizawa như mặt nước hồ thu chợt bị khuấy động. Anh dùng hết sức rướn người đi vào. Uchi đau quá bật rên lên. Chưa bao giờ cậu thấy đau như vậy. Takizawa toan rút ra, nhưng Uchi cản lại. Trên gương mặt vẫn còn hằn lên nỗi đau, Uchi nói:
“Đừng rút ra!”
Rồi cậu ghì chặt lấy Takizawa, hôn mê say. Hai cơ thể chạm vào nhau. Nước mưa đã ráo hoảnh từ lúc nào, chỉ còn lại những giọt mồ hôi hâm hấp. Họ giữ yên như thế cho đến khi mệt nhoài mới buông ra.
***
Takizawa ngồi dậy, thấy Uchi nằm bệt trên sàn, co ro như chú mèo bị bệnh. Anh rất muốn hỏi Uchi có chuyện gì, nhưng rồi lại thôi. Uchi đã không muốn nói, anh cũng không nài. Anh bế xốc Uchi vào phòng, đặt cậu lên trên tấm nệm trắng muốt. Rồi anh cũng đặt lưng xuống. Anh vuốt lại mái tóc của Uchi. Uchi quay sang nhìn anh. Gương mặt cậu trắng xanh, vì lạnh, vì đau.
“Hide-chan, anh có yêu em không?”
Read Full Post »