Người trước mặt đang nhìn tôi bằng đôi mắt xoáy sâu. Cả người tôi như bị thôi miên, cứ thế mà đứng nhìn anh không chớp mắt. Trong ánh mắt ấy chẳng ẩn chứa một cái gì rõ rệt ngoại trừ sự ngạo nghễ. Dù cho hiện giờ tôi hết sức bối rối trước ánh nhìn lạnh lẽo của anh, dù rằng tôi hết sức lúng túng vì anh chẳng hói, chẳng bụng phệ, cũng chẳng già. Tức là… anh ấy trẻ, từng đường nét đẹp, và tổng hợp lại đẹp, tóm lại là đẹp. Tôi không biết phải nói thế nào nữa. Mà vốn dĩ tôi cũng không cần phải nói, vì anh đã nhanh chóng chuyển tầm nhìn sang một nơi khác.
Tôi đã nói cho các bạn biết chưa nhỉ? Hơi chếch bàn tiếp tân một chút là một hồ cá cảnh biển to oành hình chữ nhật chớp điện ngày đêm. Hôm đầu tiên đi làm tôi đã trông thấy nó, nhưng tính tôi không yêu động vật, dù là trên bờ hay dưới nước, nên tôi cũng không để tâm. Với tôi, cái hồ cá tốn điện và tốn diện tích ấy chỉ có một tác dụng duy nhất là trang trí. Tôi là vậy đó, không hề có một thú vui tao nhã nào. Hồi còn ở dưới quê, nhìn mấy vuông tôm ở nhà, tôi chỉ muốn một lần bắt hết chúng nó bỏ vào bụng. Vậy mà bây giờ tôi lại dán mắt vào cái hồ cá ấy. Chính xác là dán mắt vào cái người cao ơi là cao, đang khom lưng nhìn hồ cá một cách âu yếm, hoàn toàn khác với lúc nhìn tôi. Không khí vẫn yên lặng như tờ, tưởng tượng nếu có một con muỗi bay ngang cũng có thể nghe được tiếng nó đập cánh. Vậy mà trong cái khung cảnh người người ngắm cá như thế này, thay vì cất lên vài câu thơ Đường nghe cho nó trữ tình, thì anh nói rằng:
“Ai tuyển cô ta vậy?”
Cả phòng ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sếp lớn đang nói đến vấn đề gì. Vẫn là chị Ngọc thể hiện bản lĩnh theo sếp nhiều năm, đưa tay về hướng cái đứa đang ngắc ngứ dù sếp không hề nhìn nó mà chỉ lo nhìn cá.
“Đây là Mai Thy, nhân viên mới mà em đã báo cáo với anh.” – Rồi chị ngập ngừng – “À… là… bộ phận nhân sự bên tổng công ty tuyển dụng. Có vấn đề gì sao anh?”
Quang Vĩnh – sếp của chúng tôi không trả lời ngay, mà cúi xuống mở vali vẫn đặt cạnh chân mình nãy giờ, lấy ra một cái gói nhỏ. Cô tiên tóc dài lập tức chạy lại kéo khóa cho sếp rồi được cái gật đầu khẽ của anh, cô kéo vali đi thẳng lên lầu. Quang Vĩnh trước sau vẫn không cười lấy một cái, thong thả mở miệng cái gói trên tay, rồi rắc rắc nhẹ nó vào hồ. Thì ra là cho cá ăn. Tôi thở nhẹ, lén lút lấy tay đấm đấm vào đùi. Hai chân tôi giờ mỏi nhừ. Mặc dù thực tế mới tầm mươi phút trôi qua, nhưng với một đứa có khả năng ngồi yên một chỗ chứ không có khả năng đứng yên một chỗ như tôi mà nói, nó cứ như một thập kỷ rồi vậy. Trong lúc tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút và sắp sửa chuyển sang một tư thế khác thoải mái hơn thì anh ta lại nói một câu mà không chỉ tôi, các đồng nghiệp cạnh bên cũng không khép miệng mình lại được.
“Anh thắc mắc là tại sao họ lại tuyển cô ta.”
Mọi người há hốc mồm, đồng loạt quay sang nhìn tôi với một ánh mắt vô cùng cảm thông. Nhất là Minh Tú, nhìn vào đôi mắt ấy, tôi hiểu ngoài sự sẻ chia, anh còn bảo tôi bình tĩnh. Ừ, điều đó thì tôi có thể làm được. Chị Ngọc cũng kịp thời giải vây cho tôi.
“Thành tích học tập ở trường của Thy rất tốt. Tuy là chưa có kinh nghiệm nhưng phù hợp với mọi yêu cầu của bộ phận mình…”
Rất tiếc dường như Quang Vĩnh không mặn mà lắm với bản thành tích vô cùng đẹp đẽ của tôi. Anh cắt ngang.
“Yêu cầu của anh cao hơn.”
“Dạ?” – Giờ thì cả chị Ngọc cũng không hiểu anh đang nghĩ gì.
Quang Vĩnh xoay người lại, chậm rãi bước về phía tôi đang muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống. Và bất chấp ánh mắt hoang mang của tôi, anh khẽ nhếch mép.
“Làm trong ngành quảng cáo, không chỉ giỏi là được. Còn phải có năng khiếu thẩm mỹ.” – Đoạn anh quét mắt khắp người tôi một lượt rồi nói tiếp – “Khiếu thẩm mỹ ở đây bao gồm cả phong cách ăn mặc. Em nhìn cô bé này có chỗ nào là ăn mặc có thẩm mỹ?”
Hả? Cô bé? Khiếu thẩm mỹ? Dĩ nhiên anh ấy đang đả kích tôi chứ không phải hỏi chị Ngọc, cho nên mọi người im lặng không ai nói gì. Còn tôi thì theo phản xạ nhìn xuống bộ quần áo đã lựa chọn rất kỹ lưỡng của mình, cúi gầm mặt. Chỉ cần một giây nữa thôi, tôi tin chắc mình sẽ té xỉu trước ánh mắt sắc còn hơn dao lam ấy, thì anh quay lưng bước lên lầu.
“Hình như bên nhân sự vừa thay người. Anh sẽ làm việc lại với bên đó.”
Chị Ngọc vội vã chạy theo. Tôi có thể nghe rõ tiếng giày cao gót của chị nện lên những bậc thang. Tiếp theo đó là tiếng thở phào nhẹ nhõm của mọi người, rồi tiếng giày lộp cộp kéo vào phòng làm việc. Và một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên vai tôi. Mặt mày méo xệch, tôi ngước lên nhìn Minh Tú. Anh đáp trả tôi bằng một ánh mắt dịu dàng và cảm thông, rồi anh cất lời.
“Vô làm việc thôi em.”
Giọng nói anh trầm ấm quen thuộc, nhưng lúc này đây tôi chẳng thấy an ủi miếng nào. Trong đầu tôi lúc này vẫn vang vọng lời nói khích bác của ai kia.